Cuốn tiểu thuyết được viết năm 1990, trước khi Chu Lai viết "Vòng tròn bội bạc", rồi "Ăn mày dĩ vãng", "Phố nhà binh", "Phố"...
Dù viết ở thể tài gì, Chu Lai cũng thể hiện ngòi bút của một nhà văn không bao giờ thoả mãn với trang viết của mình.
"... Bãi biển vắng tanh. Một ai đó đưa tay lên miệng hú to... Chỉ có tiếng vọng của chính tiếng hú ấy bị sóng dập dồn trở lại. Mặt trời bắt đầu lên, bãi biển tràn ngập cái màu nắng hoa vàng... Chỉ đến lúc đó, người ta mới phát hiện ra trên nền cát trắng có những vết thẫm đỏ. Người đứng đầu thị trấn gục xuống, hộc lên một tiếng xé lòng...
Một bác thuyền chài chuyên đi đánh cá đêm mới chuyển xuống vùng này cho biết, sớm tinh mơ hôm nay, bác thấy một người đàn ông mình đầy máu me nằm úp sấp mặt xuống cát. Tưởng xác chết, bác đã định kêu lên thì cái thân thể đỏ bầm ấy trở mình ngồi dậy, nước mắt ràn rụa quay mặt ra vùng sương mù mờ mịt ngoài khơi xa, hú lên một tiếng thê thảm, rồi lao người xuống biển bơi đi... Người ấy bơi đi đâu bác không biết nhưng cứ thấy bơi xa mãi, bơi vào dải sương mù đặc sệt, không thấy quay trở lại..." |