Tôi có cảm tưởng rằng đời mỗi người là một cuộc thám hiểm, và khi chúng ta bước chân vào đường đời, tâm trạng, tình cảnh của ta cũng từa tựa tâm trạng, tình cảnh của nhà thám hiểm - chẳng hạn Magenlăng.
Khi vừa ra trường, chúng ta không có cảm tưởng bắt đầu một cuộc phiêu lưu ghê gớm như vậy, và tôi biết nhiều người bình tâm, thản nhiên, chẳng suy nghĩ, lo tính gì cả, mặc cho đời đưa đến đâu thì đưa; ngay cả với những kẻ đó, đời vẫn là một cuộc phiêu lưu, mặc dầu họ không nhận thấy.
Cái vốn của chúng ta mang theo vào đời - tức những sự hiểu biết và sức khoẻ của ta - không khác gì những thuỷ thủ, đồ đạc trong những chiếc tàu của Magenlăng. Điều tôi muốn làm ở đây, là "phơi bày" những đúc kết của chính mình, mong "tặng lại" cho những người cần đến. Nếu không gặp nhau thì sách cũng có thể gợi cho bạn suy nghĩ, rồi tìm ra cho riêng mình một con đường. Những điều tôi muốn chia sẻ là:
- Tìm một nhân sinh quan: sống để làm gì, đời người ra sao? - Nhận rằng bổn phận của mỗi người là tạo hạnh phúc cho bản thân, và cho người xung quanh - Muốn làm tròn bổn phận, phải giữ gìn sức khoẻ và tu tâm luyện trí để làm việc - Phải biết cách làm việc cho có hiệu quả - Biết cân đối giữa làm việc, nghỉ ngơi và hưởng thụ (cũng cần thiết không kém vấn đề phục vụ xã hội) - Phải lo tính trước cho tuổi già khỏi bệnh tật, túng thiếu mà thành gánh nặngcho gia đình và xã hội - Sau cùng, vấn đề quan trọng nhất đối với thanh niên là hôn nhân, vì có khéo chọn bạn trăm năm thì mới có người giúp đỡ, vui vẻ, hăng hái làm việc, mới có thể hưởng hạnh phúc ở đời. |