Tác giả |
Nhiều Tác Giả |
Nhà xuất bản |
Hội Nhà Văn |
Năm xuất bản |
2005 |
Giá bìa |
35.000 VNĐ |
Giá VNet |
30.000 VNĐ |
Bài viết sau đây thay lời nói đầu tập "15 nhà thơ Mỹ thế kỷ XX" của nhà thơ Robert Creeley, Đồng Chủ tịch Viện Hàn lâm Các Nhà Thơ Mỹ, gửi các nhà thơ và bạn đọc VN.
Chắc hẳn dịch là công việc khiêm nhường nhất trong nghiệp văn chương, nhưng lại cũng là một trong những việc hệ trọng nhất. Tôi vẫn biết khi mình đọc các nhà thơ rất khác nhau như Pablo Neruda hoặc Paul Celan, tôi hoàn toàn phụ thuộc vào tài nghệ và những cảm thụ ban đầu của "nhân vật trung gian" có tính quyết định tất cả mà vẫn ở ngôi vô danh, là người dịch, mà tác phẩm của họ, cho dù mang tên gì đi nữa, chính là cái mà tôi đang đọc trong thực tế.
Vì vậy, tuyển tập này chắc chắn phải mang bản quyền của những người dịch xuất sắc cùng tham gia ở đây cũng như của các nhà thơ mà các bạn sẽ gặp gỡ qua lời dịch.
Là một trong những nhà thơ này, tôi tin chắc rằng mình đang được trao tới độc giả bởi một người anh em có thể đã biết tôi, theo nghĩa xưa cũ của từ này, còn rõ hơn là tôi tự biết mình nữa. Chính là nhờ có anh ấy, hoặc chị ấy, mà chúng ta mới bắt đầu được gặp gỡ nhau ở đây.
Tôi biết, mặc dù có thể còn quá ít và quá muộn, rằng thơ Việt đã có từ ngàn năm trước như chúng ta đã tìm hiểu được - và có thể còn xưa hơn thế mà chúng ta còn chưa biết. Như nhà thơ Robert Duncan đã viết, những từ ngữ mà bất kỳ ai trong chúng ta đang nói đến đều bắt nguồn "từ một nguồn giếng sâu hơn cả thời gian", nơi tất cả chúng ta, mỗi người một cách riêng, đều đến uống.
Các bạn sẽ thấy từ "American" có nghĩa gì, không phải do chúng tôi cố tình giải thích cho các bạn, mà là vì chúng tôi mang theo cái thông tin ấy một cách tự nhiên và cố hữu trong các từ ngữ chúng tôi dùng, trong cái thế giới mà chúng tôi vẫn tin là có thật ở ngoài kia, trong cái thời tiết, cứ gọi thế đi, của những xúc cảm tập thể của chúng tôi - và trong cả cái mà Ezra Pound đã nói rất tha thiết là "Những gì yêu dấu đều còn lại, mọi thứ khác đều tiêu tan thành cặn bã..."
Chúng tôi rất khác nhau trong tuyển tập này. Những người kỳ cựu theo đuổi hai ngả rõ ràng, hoặc biểu tượng, hoặc tự nhiên. Nhưng còn có nhiều ngả khác đan xen chồng chéo nhau, không có cách đơn giản nào làm rõ chúng được.
Tôi còn nhớ, khi chúng tôi còn trẻ, người bạn và đồng nghiệp thơ của tôi là Robert Duncan đã trêu chọc lòng trung kiên của tôi với tinh thần đạo Khổng của Pound ("Chỉ có lòng trung thực tuyệt đối mới có thể biến cải được thiên hạ...") rằng chúng ta hãy "nói sự thật theo kiểu các con chữ nói dối". Có nghĩ gì đi nữa cũng không thể thấu đáo hết được.